Trích “Bao dung đi vào giữa biển người” – Lu – Mann up
Năm lần bảy lượt trải qua chuyện yêu đương, mỗi lần bước vào lại là một lần trong tâm tưởng mỗi người đều đặt cược, hy vọng rằng đây sẽ là mối tình cuối cùng và cũng là sâu đậm nhất.
Trong một mối quan hệ như thế, chính bạn cũng mong mỏi rằng bản thân mình sẽ được tôn trọng. Bạn hy vọng người đó sẽ là một người hiểu mình, chịu tìm hiểu và lắng nghe, học từng thứ cho đến lúc nhìn thấy con người thật sự của bạn. Không cần biết là có đi cùng nhau được vài chục năm để trở thành một cặp vợ chồng già hạnh phúc hay không, chỉ biết rằng riêng hành động đầy thành ý và sự chân thành trong cách họ cảm nhận mình như thế cũng đã là điều mà rất nhiều người đang yêu ngoài kia cũng mong muốn có mà không được.
Mỗi lần có ai đó nói họ thích tôi hay yêu tôi, tôi đều hỏi lại họ rằng thế họ yêu tôi như thế nào.
Nghe cách một người trả lời câu hỏi ấy là sẽ nhìn thấy cách mà người đó nhìn bạn, nhìn thấy hình ảnh về tình yêu trong đầu họ mong muốn có thực sự là bạn hay chỉ là một nhu cầu ích kỷ của riêng họ.
Người trẻ ai cũng lao vào tình yêu để chạy trốn cảm giác trơ trọi giữa cuộc đời. Nhưng họ không mấy khi đặt những câu hỏi thực tế hơn như mình thực sự mang đến giá trị gì cho cuộc sống của người khác, mình tương xứng và phù hợp với một người như thế nào, trong cuộc sống yêu đương của cả hai cuối cùng thì sẽ cùng nhau trở thành cái gì?
Sau ba tháng, người ta sẽ bắt đầu sống với nhau bằng con người ngày càng thật của nhau, bằng những gương mặt không make up, bằng một dáng vẻ mệt mỏi và kiệt quệ nào đó lúc cuối ngày, hay bằng những ánh mắt mang tâm sự không được nói ra. Đó là thời điểm người ta dần hết yêu nhau và không còn đủ tỉnh táo để nói với bản thân rằng đặt hạnh phúc của mình vào tâm trạng của một người khác là hành động thật sai lầm.
Có người từng nói rằng, bốn việc khó nhất ở đời là: Đặt mình vào người khác. Đặt người khác vào mình. Đặt người khác vào người khác. Đặt mình vào chính mình.
Đặt mình vào người khác chính là học cách để nhìn thấy thế giới bằng cách của họ, hiểu họ sẽ nghĩ gì về một chuyện bất kỳ nào đó. Đặt người khác vào mình và nói ra đúng điều cần nói, để họ hiểu được vì sao mình lại hành xử như thế. Đặt người khác vào người khác chính là hiểu được tấm lòng của nhiều người mà giúp họ giải tỏa được những tranh chấp thị phi.
Quan trọng nhất là đặt mình vào chính mình. Tự mỗi người phải hiểu rằng mình là người thế nào, tự trả lời được rằng mình phù hợp và xứng đáng với một người ra sao. Dám nâng lên, dám đặt xuống, bỏ đi những mộng tưởng hão huyền và đưa ra được những quyết định tốt nhất cho bản thân.
Câu cuối cùng là điều khó nhất vì khi tâm trí đã bị nhét đầy những sự ám ảnh về một con người khác thì bạn cũng không còn nghĩ cho bản thân nữa, càng không có được thứ gọi là tự chủ.
Khi không còn đặt mình vào chính mình để nhìn thấy đâu là việc cần làm, đâu là con đường mình cần phải đi thì một người cũng không còn hạnh phúc nữa. Những nơi khác, nhiều điều khác, những con người khác đều là thứ bản thân không thích. Miễn cưỡng cố làm thì đến lúc cũng sẽ cảm thấy một khoảng trống trong lòng, như thể có một phần nào đó của bản thân đang dần dần héo mòn.
Cảnh mà tôi thích nhất trong “500 Days of Summer” là lúc Tom Hansen ủ dột, thất thểu và quyết định theo đuổi lại con đường kiến trúc của riêng mình. Ai rồi cũng thế. Lúc thất bại nhất đều là tự vực mình dậy, theo đuổi ước mơ cũng là tự mình cố gắng trong thầm lặng.
Trên đời này, nếu thử hỏi có ai là người đáng để tin cậy thì thực sự chỉ có một người đủ tư cách là bản thân.
Trích “Bao dung đi vào giữa biển người” – Lu – Mann up