Lẽ đời “dậu đổ bìm leo” là chuyện thường tình. Bởi vì lòng người còn ham tranh giành, sân si. Miệng nói không quan tâm, nhưng hễ thấy người thất thế là phải lao vào đạp cho người ta không ngóc đầu dậy được. Va chạm với người, dù là việc nhỏ, cũng cố nhớ cố ghi và trả lại bằng được.Trải qua nhiều điều ngọt và đắng, tâm tư con người dần dần bình lặng. Cái gì buông được thì buông. Luôn có chỗ cho chúng ta, ở những ngọn đồi, cả những vùng trời. Thay vì tranh giành với người, sẽ tuyệt vời hơn nếu ta có thể vén mây bạt cỏ, mở ra những vùng trời mới, mang theo những gì chúng ta trân quý.Đợi nắng.”Đường nào hạnh phúc”, bộ sách gửi những thăm trầm của phận người. Ai rồi cũng sẽ tìm được bình yên – theo một cách khác nhau nào đó.
Sưu tầm