20+ LỜI THOẠI Ý NGHĨA VỀ GIA ĐÌNH TỪ REPLY 1988 KHIẾN BẠN NGHẸN LÒNG THỔN THỨC
Đôi lúc gia đình hay quên ta nhất nhưng dù vậy có gì to tát. Đến cuối cùng, điều giúp ta vượt qua khó khăn không phải đầu óc mà là có người nắm tay ta và không buông tay.
Xã hội có thể tổn thương bạn, cuộc sống có thể tổn thương bạn, gia đình có thể tổn thương bạn. Người nắm tay và luôn ở bên bạn, suy cho cùng vẫn là gia đình.
Nếu bạn có thể khiến mẹ vui lòng bằng cách khiến mẹ nghĩ mẹ nấu ăn ngon, thì việc ăn nốt những món dở tệ cũng không có gì khó.
Không cần phải đặt sự thật phũ phàng lên trên chút hạnh phúc nhỏ nhoi. Đôi khi bạn cần chút ảo tưởng để được hạnh phúc.
Người lớn chỉ chịu đựng thôi. Họ bận rộn vì phải làm người lớn và phải tỏ ra mạnh mẽ vì áp lực của tuổi tác. Người lớn cũng biết đau đớn.
Một đứa trẻ trưởng thành là một đứa trẻ không phàn nàn. Chỉ là họ đã thích nghi với thế giới của người lớn và họ quen với những phỏng đoán về mình.
Nhưng một đứa trẻ trưởng thành suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Phỏng đoán không tồn tại lâu nhưng hiểu lầm thì có. Vì vậy bạn không nên vội đánh giá.
Có những khi ta chán một thứ gì đó đến mức không muốn nhìn đến nó. Nhưng những người có thể bảo vệ ta trong thế giới này chính là “người thân”. Những người ta quen thuộc và thoải mái và những người bên ta suốt thời gian dài. Họ là những người ta không thể làm gì khác ngoài yêu thương.
Không có gì làm người ta thấy chán và cũ kỹ hơn những thứ họ sở hữu quá lâu. Thế nhưng một cách khác để gọi “chán” và “cũ kỹ” là “quen thuộc” và “thoải mái”.
Cảm giác quen thuộc chỉ có khi ta đã dùng một thứ lâu dài. Và chỉ có những người khiến ta thoải mái mới biết rõ ra, sẵn sàng ôm lấy và an ủi ta.
Người ta nói thần thánh tạo ra mẹ vì ngài không thể có mặt khắp mọi nơi. Dù ta đã đến tuổi làm mẹ, mẹ vẫn là thần bảo hộ của ta, và chỉ một từ “mẹ” cũng có sức mạnh làm tim ta thắt lại. Mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ.
Nếu bạn đang yêu ai đó thì hãy nói ngay với họ trước khi ngày tháng trôi qua để lại sự nuối tiếc khôn nguôi.
Một cách nào đó, món quà lớn nhất mà thời gian để lại chính là những ký ức tràn đầy yêu thương.
Vì vậy mà ta nên gạt bỏ xấu hổ và bày tỏ tình cảm với người bạn yêu thương trước khi quá muộn.
Bạn biết mình đủ tuổi để có thể an ủi mẹ, khi bạn đã quá trưởng thành để có thể nói những lời “cảm ơn mẹ” và “con yêu mẹ”. Bây giờ để làm mẹ hạnh phúc, chỉ cần nói “con cần mẹ” là đủ.
Lời nói chan chứa cảm xúc. Vì vậy mà một câu nói cũng có thể mang lại ấm áp. Trong thế giới lạnh lùng, tàn nhẫn này, thứ giúp người ta nhận ra sự ấm áp, khiến cuộc đời đáng sống hơn không phải một câu danh ngôn hay một câu nhận xét tinh tế, mà là một câu nói ấm áp chan chứa cảm xúc thô sơ của bạn.
Việc yêu thương ai đó không phải chỉ là cho đi những gì em muốn mà còn là tha thiết cho đi những gì em không thể cho nữa.
Việc yêu thương ai đó không có nghĩa là em yêu sự ấm áp của họ, mà còn là mong muốn em có thể ấm áp như họ nữa.
Và việc yêu thương ai đó nghĩa là dù họ có khiến em đau đớn hay khổ sở thế nào và dù em có muốn ghét họ thế nào đi nữa thì cuối cùng em cũng không thể ghét bỏ được.
Có lẽ là vì những đứa con trai và con gái trên thế giới này mà người ta bắt đầu có niềm tin vào tín ngưỡng. Vì những người làm cha làm mẹ cầu mong cho con cái được hạnh phúc và bình an hơn mọi thứ.
Tất cả những người làm cha làm mẹ trên thế giới tin vào Chúa, Phật, thánh Allah và ông già Noel vì con gái họ.
Không ai biết những điều bất công, buồn bã, đáng sợ, khó khăn mà người cha buộc phải đối mặt suốt cuộc đời của họ. Và đến giờ ta mới nhận ra lý do mà họ chịu đựng những điều bất công, buồn bã, đáng sợ, khó khăn trên thế giới, chính là vì có người cần họ bảo vệ. Đó là vì họ có gia đình, và có chúng ta, những người dựa dẫm vào họ, qua cách gọi thân thương, “bố”.
Ước mơ và hi vọng của bố? Bố muốn Bora, Duk Sun và No Eul không phải chịu cực khổ và luôn khỏe mạnh. Đó là ước mơ duy nhất của bố.
Định mệnh không phải lúc nào cũng đến. Ít nhất, nếu muốn dùng từ định mệnh thì đó phải là giây phút kịch tính nhất và tình cờ thật sự. Đó mới là định mệnh.
Thế nhưng, đến cuối cùng, định mệnh và thời điểm không chỉ xảy ra một cách tình cờ. Đó là những khoảnh khắc kỳ diệu tạo nên từ sự lựa chọn và tấm lòng chân thành.
Không phải lỗi của đèn tín hiệu. Cũng không phải lỗi của thời điểm. Mà do tôi do dự.
Cuộc sống giống như một hộp socola. Đến khi mở ra bạn mới biết bên trong có gì. Có thể bạn sẽ chọn đúng một viên kẹo đắng nhưng cũng phải chịu. Đó chính là định mệnh mà tôi chọn phải. Tôi không hối hận cũng không khóc lóc. Và cũng không vì thế mà đau lòng.
Tôi không thể quay về thời thanh xuân và cả con phố này nữa. Thời gian vẫn sẽ trôi, mọi thứ đều sẽ trôi qua và mọi thứ đều sẽ già đi. Có lẽ đó là lý do thời thanh xuân thật tươi đẹp. Nó tỏa sáng rực rỡ chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng bạn không thể quay lại lúc đó.
Tôi thấy nhớ khoảng thời gian đó và nhớ con phố đó… không phải vì tôi nhớ thời trẻ. Mà vì nơi đó là thanh xuân của bố, thanh xuân của mẹ và là thanh xuân của bạn bè tôi. Vì đó là nơi cất giữ thanh xuân của mọi điều tôi yêu.