20 năm của một nhà tu hành.

[TỔNG HỢP]

Thật sự quá tâm đắc những bài viết của thầy, em xin được gọi thầy là thầy ạ, và cũng mạn phép tổng hợp 7 phần về các chia sẻ của thầy ở dưới đây để các anh chị cùng đọc và học hỏi. Hi vọng một ngày không xa được đọc cuốn tự truyện của thầy. Chúc cả nhà luôn an yên.

P1

Cách đây tròn 20 năm. Tôi từng tận mắt chứng kiến một việc, sau sự kiện đó nhân sinh quan của tôi đã thay đổi.

Hôm nay kể ra, mọi người có thể tin, có thể không tin ,hãy xem như câu chuyện giải trí. Năm đó tôi được đi Trung Quốc (TQ), chuyến đi ban đầu của tôi theo dự định là tuyến Côn Minh Thượng Hải, Bắc Kinh. Nhưng về sau vì lý do khác mà tôi đi đến vùng Tương Tây- Hồ Nam. Nơi nổi tiếng với địa danh Phượng Hoàng Cổ Trấn ngày nay.

Chuyện xảy ra là vào đêm thứ 2, khi tôi đi về phía tây của thôn Hoàng Hợp cách Phuợng Hoàng trấn tầm 30 km. Nơi này thuộc về Tương Kiềm Xuyên là giáp giới của 3 tỉnh.

Tại một nhà trọ gần khu Thư Gia Đường Cổ , tôi ở trọ tại một gia đình người Miêu. Thời tiết nơi này gần như quanh năm đều mưa. Từ 3 giờ chiều là mưa đến tối. Cuộc sống khắc khổ không thua gì những vùng quê nghèo VN.

Buổi tối thắp đèn bóng đèn vàng mờ mờ, rồi ngồi ăn cơm tối với ít măng xào, nấm và thịt gà được đựng bằng những cái đĩa đất đen. Nói thật là đen thui chả thấy gì, nên cứ thò đũa vào mà gắp đại thôi.

Sau bữa bơm, mọi người về phòng nghỉ ngơi cả, còn tôi do lạ chỗ, chưa ngủ được đành một mình ra ngoài hít chút khí lạnh. Bên ngoài thì trời tối, nhưng ở lâu trong tối thì mắt cũng sẽ quen và nhìn loáng thoáng được lối mòn để đi. Dạo quanh một vòng nhỏ, chỉ nghe mỗi tiếng côn trùng kêu, không có gì đặc sắc nên tôi quyết định về ngủ vậy.

Nhưng lúc tôi chuẩn bị quay về thì thông qua phản quang của mắt kính cận, tôi thấy có 2 đốm sáng một vàng, một đỏ đang nhấp nháy.
Định thần nhìn lại thì không thấy gì. Nhưng khi mắt nhìn về góc kính thông qua sự phản quang thì lại thấy đúng là có 2 điểm sáng màu đang phát quang ở phía xa. Tâm hiếu kỳ nổi lên, tôi yên lặng di chuyển sao cho hình ảnh trên mắt gương rõ dần để xem cuối cùng là việc gì.

Đến khi tôi nhìn rõ ràng thì 2 vệt sáng đó bay đi mất. Nhưng trong sát na, cái bóng ảnh của 2 điểm sáng đó lưu lại cho tôi ký ức rất sâu. Đó là 2 con người. Một người mặc đồ như tăng bào trắng, đầu trọc và một người y phục rộng như kiểu Hán Phục. Họ bay thẳng lên và biến mất. Lúc đó tôi vẫn còn thất thần đang nghĩ việc mình vừa thấy có hoang đường quá không. Mãi đến khi trong đầu tôi vang lên một tiếng Phật hiệu thì không biết gì cả. Khi tỉnh dậy đã là buổi sáng, và tôi không biết mình về phòng nằm trên giường từ lúc nào và bằng cách nào.

Câu chuyện trên ám ảnh tôi mãi đến khi trở về lại VN. Nhưng mỗi khi hồi tưởng câu Phật hiệu trong đầu tôi lại có một ít thông tin mà mình chưa bao giờ tiếp xúc qua.

20 năm trôi qua, chỉ một hình ảnh, một câu Phật hiệu đã thay đổi cách mà tôi nhìn thế giới. Từ người theo chủ nghĩa vô thần trở thành người tín tâm vào tâm linh.

Tôi luôn tự nhủ :”Trên đầu ba tấc có thần linh”.

Không biết ở đây có bạn nào từng gặp qua điều phi thường, nếu hữu duyên xin được lắng nghe. Cảm ơn!

P2

Tôi xin phép kể tiếp câu chuyện sau chuyến đi Trung Quốc 20 năm trước. 5 tháng kể từ lúc tôi trở về lại Việt Nam. Cứ cách 10-15 ngày thì tôi sẽ lại chìm vào một giấc ngủ sâu. Trong giấc ngủ sâu ban đầu thì tôi nghe tiếng Phật hiệu, rồi xuất hiện một số kiến trúc xa lạ.

Ban đầu tôi cố trấn tĩnh, cho rằng ấn tượng xảy ra quá sâu khiến bản thân hay mơ. Nhưng các giấc mơ cách đều và thương xuyên như vậy cứ đến và diễn biến các câu chuyện trong mơ khiến tôi dần nhận ra đây không còn là mơ mộng, mà là một trạng thái bất bình thường.
Từ đó tôi bắt đầu tìm hiểu về sách vở tâm linh, kể cả các giả tưởng về thế giới vv… Sau đó 2 năm, vào tháng 11 tôi quyết định đi tìm câu trả lời cho bản thân.

Lần này vì để đủ chi phí đi xa, tôi đánh liều bán luôn 5 cây vàng mà bố mẹ cho lập nghiệp. Hành trình lần này của tôi vẫn như cũ, nhưng điểm dừng chân có chút khác biệt đó là tôi đến vùng núi Tư Nam, Đồng Nhân thuộc Quý Châu. Có nhiều bạn thắc mắc rằng vùng núi này có gì đặc biệt. Vâng ở đó theo như trong giấc mơ của tôi có một vùng núi nhỏ gọi là Hồ Lô San. Gần với khu vực Vương Gia Thôn.

Tuy nhiên lúc đến đó tôi hỏi thăm khắp nơi không ai biết địa danh Hồ Lô San. Mất gần 8 ngày quanh quẩn, vì dân địa phương không thể xác định được , tôi đành dựa vào cảm nhận của bản thân mà đánh cuộc.
Sáng sớm hôm đó sau buổi sáng, chuẩn bị ba lô túi ngủ và ít lương thực, một mình tôi tiến vào vùng núi của người Thổ Gia.

Trong lòng nghĩ đi tầm 2 đêm nếu không có gì thì thôi quay về vậy. Vì trong khu rừng núi ẩm ướt 1 mình tôi cũng sợ những điều bất trắc xảy ra. Đêm đó tôi không biết mình đã đi được bao xa, chỉ nhắm đại phương hướng theo mặt trời mà đi leo lên chỗ cao. Và tôi đã trải qua 1 đêm thật lạnh trong rừng, ban đêm nghe nhiều tiếng lá cây, tiếng bước chân, tiếng côn trùng đều khiến cho tinh thần tôi căng lên không tài nào ngủ được. Một đêm thật dài…

May mắn đêm đó không có gì xảy ra, khi trời vừa hừng sáng tôi tiếp tục đi theo hướng mình đã chọn. Gần đến chiều tà thì cuối cùng tôi cũng leo lên được một vị trí tương đối cao nhất trên một ngọn núi. Nhìn ra xa chỉ toàn là rừng cây, sương mù xa xa. Nhưng bất chợt tôi thấy phía tay phải của tôi là một sườn đồi, và sườn đồi này hình như chiếc hồ lô nằm lọt thỏm giữa các sườn núi cao hơn. Mừng rỡ tôi tiến nhanh về phía đó, tìm quanh đến khi bóng đêm phủ xuống thì dừng lại.

Lúc đó tâm trạng vừa hưng phấn vì có lẽ đã tìm đến đúng nơi, cũng lo lắng không biết có thể phát sinh điều gì hay không. Tôi cố giữ cho mình bình tĩnh và thật tỉnh táo để chờ đợi. Và điều bất ngờ đã xảy ra thật sự. Trong đầu tôi lại nghe tiếng Phật hiệu. Cũng như những lần khác tôi lại tiến vào trạng thái ngủ sâu.

Khác lạ là tôi thấy bản thân vẫn đang ở nguyên trên núi, vẫn là đang nằm trong túi ngủ. Phút chốc tôi nghĩ : ủa sao lần này không mơ nữa?
Đang không biết làm gì thì trước mặt tôi bỗng xuất hiện một đốm vàng. Đốm vàng ban đầu chỉ sáng như cái đầu nhang cháy. Sau đó to dần lên và sáng rực. Cuối cùng to bằng một hình người tầm 2 mét thì dừng lại.

Tôi nghe từ trong ánh sáng vàng có một người bảo tôi đưa tay ra. Sau đó là một đoạn thoại mà tôi xin phép không thể chia sẻ. Cuối cùng ánh sáng tan đi, tôi về nằm lại vị trí ban đầu. Lần nữa giật mình tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Tự kiểm tra xung quanh và trên người thấy không có gì bất thường, tôi thở phào ra, nhưng cũng có chút thất vọng, hoá ra vẫn chỉ là nằm mơ.

Đến khi thu dọn túi ngủ, tôi bất chợt phát hiện ra trong túi ngủ có một vật tròn màu vàng to bằng ngón tay. Lấy lên xem thấy nó có màu vàng đậm và trong suốt.

Cảm xúc vui mừng tràn khắp cơ thể. Vậy là đêm qua tôi không mơ, bằng chứng là vật màu vàng này đang nằm trên tay tôi. Chắc sẽ có nhiều bạn thắc mắc đó là vật gì. Tôi có thể chia sẻ với bạn đó là một viên hổ phách. Theo như được biết viên hổ phách này được đeo trên người một vị hoà thượng đắc đạo hơn trăm năm. Và mang theo Phật lực của vị này ẩn chứa bên trong có thể trấn áp tà khí. Tôi vẫn luôn giữ gìn mãi cho đến bây giờ.

Vì vậy mà những người tu cao thâm có thể luôn ở quanh mà ta không biết. Đừng mang tâm khinh nhờn bất kỳ ai. Vì biết đâu bạn đang đánh mất cơ duyên của chính mình.

Câu chuyện chỉ là sự chia sẻ điều tôi từng trải lúc trẻ, có thể bạn sẽ không tin và tôi cũng không cần chứng minh để bạn tin vì điều đó là vô nghĩa. Do đăng ở trạng thái ẩn nên không thể gửi bức ảnh viên hổ phách cho mọi người xem được. Xin thông cảm! Cảm ơn đã xem bài viết của tôi.

P3

Theo như sự yêu cầu của một số bạn trên diễn đàn. Tôi xin phép được chia sẻ tiếp tục P3 về câu chuyện xảy ra với tối trong 20 năm qua. Như ở P2 tôi có trong tay viên hổ phách, một thu hoạch to lớn cho chuyến đi TQ lần đó. Khi trở lại VN tôi bắt đầu chuyên tâm cho vấn đề tu tập.
Từ một người không biết gì về Phật Giáo, về tu thiền, giờ đây tôi bắt đầu bước đi trên con đuờng riêng của mình. Tôi bắt đầu tập ăn chay, cũng không hẳn là chay. Chỉ là giảm lượng thịt đỏ trong các bữa ăn.

Tuy nhiên đời thì không như mơ. Tình hình tài chính gia đình bắt đầu gặp biến cố. Bản thân không thể nào đứng ngoài gánh nặng cuộc sống bởi 2 chữ trách nhiệm gia đình. Tôi phải đi làm, công việc là một trợ lý. Yêu cầu của công việc lại bắt buộc tham gia các bữa chiêu đãi khách hàng, sếp lớn thâu đêm.Ban đầu tôi chỉ tham gia, nhưng tuyệt nhiên vẫn ăn chay, không đụng vào bia rượu. Rồi sếp tôi cuối cùng đã lên tiếng buộc tôi lựa chọn giữa công việc hoặc quy tắc ăn chay bản thân đặt ra… Và sức ép đồng tiền đã chiến thắng, tôi phải chấp nhận quay lại cuộc sống bình thuờng để hoà nhập.

Khi mới đầu quay lại ăn thịt sẽ bị tiêu chảy, ăn cá thì bị nôn… Nhưng rồi cũng quen dần. 3 năm sau khi giải quyết được tình hình tài chính gia đình yên ổn. Tưởng chừng như tôi vô duyên với con đường tu hành, thì một lần nữa tôi lại gặp một chuyện khiến bản thân có bước ngoặc mới. Tháng giêng năm đó được nghỉ phép nên tôi theo chân một người bạn đi về miền tây du lịch.

Chuyến đi của tôi cuối cùng dừng tại vùng Bảy Núi An Giang. Đích đến của tôi là Ngũ Hồ Sơn để khám phá năm giếng trời bí ẩn. Đến chân núi, ngồi nghỉ tại quán cà phê võng. Sau khi nghe anh chủ quán kể về truyền thuyết trên núi có điện Ngọc Hoàng là do một chàng trai dân Bạc Liêu đêm lên núi ngủ lại gặp Tiên, sau khi tâm nguyện gì đó thì 8 năm sau quay lại lập nên điện thờ này. Chẳng biết lúc đó vì nguyên nhân gì, tôi lại hứng khởi muốn ngủ đêm trên núi để xem có gặp tiên như chàng trai kia không. Trong lòng tự nhủ, mình đi tận Tq để gặp qua Thần Tiên rồi, biết đâu ở đây cũng gặp được Tiên.

Quyết là làm ngay, tôi một mình đi lên núi ngủ qua đêm. Đường leo lên núi tương đối khó đi. Đi nửa đường thì gặp được điện Ngọc Hoàng. Chẳng nhớ là leo được bao lâu mà tôi thở không ra hơi. Cuối cùng cũng lên đến vị trí năm giếng. Vừa kịp lúc trời nhá nhem tối.
Sau khi ổn định chỗ ngủ trên một vị trí đá tương đối phẳng, thắp nén nhang cho Điện Bà cách đó không xa, cầu mong cho một đêm bình yên.

Đêm đó khi đang ngủ say, tôi bị từng cơn gió lạnh làm tỉnh giấc. Gió to dần và mây đen kín trời. Trong lòng nghĩ bụng:” trời xui quá, lên đúng ngày có giông” còn đang lo lắng không biết sẽ phải núp chỗ nào chắc là phải vòng xuống tìm cái hốc đá chui vô. Thì một tia sét từ trên trời đánh thẳng xuống vị trí gần nơi tôi đứng. Phải nói từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ gặp sét đánh gần như vậy. Cả một vùng đất dưới chân tôi sáng rực lên, tôi chết lặng đứng yên như bị điểm huyệt vậy. Tia sét sáng loằn ngoằn như một con rắn lớn chạy ngang qua người tôi. Nó nổ lộp bộp trên mặt đất.

Cảnh tượng tiếp theo làm tôi chết lặng lần nữa, đó là trong ánh sáng của tia sét. Tôi thấy 1 vị hoà thượng áo nâu đang ngồi trên tảng đá cạch tôi chừng chục mét. Một tia lửa điện đang chạy quanh người ông, từ đỉnh đầu xuống thân. Sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Tôi vẫn đứng yên nhìn về phía đó. Tuy nhiên lúc này mắt đã không còn thấy gì vì bị loà đi.

Mãi cho đến khi lấy lại được thị lực lờ mờ, thì vị hoà thượng đã đứng trước mặt tôi.

Ông nói giọng miền tây : ” Mô Phật, đạo hữu hữu duyên”

Tôi lấy lại bình tĩnh chào ngài:” dạ chào thầy, con không phải người tu”
Rồi ông bật cười:” sẽ tu, sẽ tu…”

Sau đó tôi bắt đầu trò chuyện hỏi thăm ông nhiều điều. Vì thân phận tôi không thể tiết lộ ông là ai. Chỉ có thể nói ông là trụ trì của một ngôi chùa lớn.Năm tôi gặp ông đã hơn 60. Ông nói ông tu theo hệ phái tên Nam Hải. Việc sét đánh là bản thân trải qua việc chuẩn bị mở Thiên Quan tức là bách hội… Có người sẽ bị lửa thiêu, người bị sét đánh vv… Tùy vào công pháp và nghiệp trần của mỗi người. Theo lời ông nói tại VN ông biết có 6 vị sư thầy đã thành công khai mở các năng lực thông linh. Trong đó miền bắc có 2 vị, miền trung 1 vị, miền nam 2 và một người đang ở Pháp.

….

Chia sẻ câu chuyện trên cùng các bạn, để các bạn biết được rằng chúng ta hoàn toàn có thể tự hào về đất nước chúng ta, cũng tồn tại những bậc tu hành cao thâm thật sự, chứ không phải chỉ như cái vẻ ngoài tha hoá, tham danh lợi ô trọc ngày nay, đang len lỏi vào trong giới tu hành.

Hãy vững tin rằng chỉ cần bạn cố gắng vững tin tu tập, nhất định sẽ có thành tựu trong tương lai. Cảm ơn đã lắng nghe!

P4

Xin được phép chia sẻ P4 về những điều đã gặp trong 20 năm qua. Sau đêm gặp vị sư thầy trên Ngũ Hồ Sơn. Tôi trở về nhà một lần nữa quyết tâm tu hành. Tôi xin thôi việc ở công ty. Sếp tôi cũng khá bất ngờ, ông ấy nhiều lần đề nghị tôi quay lại, nhưng tôi vẫn kiên quyết nghỉ.

Căn cứ vào một số chỉ điểm thêm của vị sư thầy trên núi, tôi bắt đầu hành thiền. Sau 6 tháng miệt mài tôi bắt đầu chạm được cánh cửa của sơ thiền. Tuy nhiên, qua một năm vẫn chỉ dậm chân nơi đó chứ không chút tiến triển nào khác.

Cũng theo lời ông nói muốn tu tập một pháp môn nào đó bắt buộc phải bái sư, bái tổ vì có như vậy trong lúc tu hành mới thỉnh được các vị hộ pháp hộ trì cho quá trình tu tập…

Còn người có khả năng tự tu mà thành rất chi là hiếm có. Bởi trừ khi đó là bậc đại năng chuyển sinh, và vị thầy lớn nhất là vị thầy trong Vô Minh.

Tôi cũng từng ngỏ ý muốn bái ông làm sư, nhưng ông chỉ lắc đầu cười và bảo chỉ có thể ngang hàng luận bàn, ông không thể nhận tôi được. Lúc đó có chút buồn trong lòng, nhưng mọi việc phải theo duyên nên tôi cũng không cưỡng cầu.

Ngoài ra chúng tôi cũng có nhắc đến một vị cũng nổi danh ở nước ngoài là thầy Tám ( LSH ) của pháp môn vô vi tu theo thầy Tư Đỗ Thuần Hậu.

Ông nói từng có duyên gặp qua thầy Tám, và khẳng định là thầy này cũng đã tu mở được thần thông. Ông kể lúc đó tầm 9h sáng, trong lúc trò chuyện thầy Tám chỉ tay lên trời hỏi ông có nhìn thấy mấy đám mây không, sau đó tay thầy Tám đưa ra hợp lại với nhau. Điều kỳ diệu là tầm 2 3 gợn mây đang rời rạc, bỗng nhiên dính liền lại với nhau. Sau đó , ông lại đưa tay tách ra thì đám mây lại chia làm 2… Theo như vị sư này nhận định thì phép tu của thầy Tám thiên về tu Tiên hơn.

Ở đây xin đính chính là câu chuyện chỉ là thảo luận giữa tôi và vị sư thầy ngoài ra không có ý chê hay bài xích pháp môn của phái nào cả, nếu câu từ có gì bất cẩn xin thành thật xin lỗi.

Sau đó, một câu chuyện ly kỳ khác lại đến với tôi. Một buổi sáng như thường lệ, tôi vừa xả thiền xong thì nhận được cuộc gọi của thằng bạn thân chí cốt, chơi với nhau từ hồi tiểu học. Nó giờ đã là ông chủ của chuỗi siêu thị. Thời gian gần đó nó thường xuyên qua Thái Lan để tìm nguồn hàng.

Một lần nó vào chùa Vàng thì gặp một vị sư có có chức sức trong đó, ông dùng tiếng anh nói với nó rằng, sư trụ trì của chùa chuyển lời muốn gặp người bạn thân của nó.

Về nghĩ mãi cũng không rõ nguyên nhân, mà bạn thân thì nó bảo chỉ mỗi mình tôi. Nên cuối cùng là nó gọi cho tôi và thuật lại câu chuyện.
Cũng khá bất ngờ khi một người xa lạ có khả năng là muốn gặp mình. Nhưng cũng không chắc chắn, lỡ nhầm người thì sao.

Nhưng rồi cứ cách vài ngày tôi lại nghĩ đến việc này khiến lòng không yên. Vậy là tôi quyết định đến Thái một chuyến. Cuối tháng đó tôi lên máy bay đi Thái, vừa hồi hợp vừa mong chờ một điều gì đó…

Đến Thái tôi thuê một bạn nữ người Việt lấy chồng Thái làm phiên dịch. Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm, sáng hôm sau tôi đến chùa tìm gặp trụ trì. Nhưng người ta báo rằng tôi phải đợi 2 ngày vì ông ấy đang tham dự hội thảo gì đó.

Loanh quanh bangkok 2 ngày, nói thật là tôi không quen khẩu vị nơi này. May mắn trước khi đi có đem theo vài gói mỳ từ Việt Nam qua nên cũng không đến mức nhịn đói. Đến ngày thứ 4 thì tôi quay lại chùa, lần này có sự khác hơn là đã có một vị sư trẻ đứng đợi sẵn.
Tôi được dẫn vào bên trong nơi phòng riêng của vị trụ trì.
Lúc gần đến thì vị sư trẻ ra hiệu ngăn cô bạn phiên dịch của tôi lại không cho tiến thêm. Tôi đành chỉ đi 1 mình, trong đầu nghĩ không biết lát sau làm sao mà trao đổi nói chuyện đây.

Bước vào trong phòng tôi gặp một sư thầy già, ông đang ngồi trên ghế lật xem báo hay tài liệu gì đó. Thấy tôi bược vào, ông khẽ cười rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Ông rót cho tôi một ly nước. Đợi tôi uống xong, đang loay hoay không rõ mình sẽ mở lời thế nào thì ông tiến đến gần tôi và ra hiệu tôi nhắm mắt lại. Có chút hơi hồi hộp, nhưng tôi vẫn làm theo.

Khi vừa nhắm mắt tôi cảm nhận được ông đặt tay lên đầu tôi. Rồi một lúc sau tôi cảm thấy một hơi ấm từ tay ông truyền sang, hơi ấm di chuyển từ đầu đến chân lan toả ra toàn thân rất là thoải mái và tôi thấy buồn ngủ….

Vâng đúng là tôi ngủ lúc nào không biết. Và trong khi ngủ thì tôi bắt đầu mơ. Giấc mơ xuất hiện là một thời đại xa xưa, tôi nhận ra mình là một đại phu chữa bệnh ,phát nguyện cứu dân. Trong một nạn dịch tôi từng cứu qua một vị sư trẻ tuổi. Sau đó vì một biến cố tình cảm, tôi cũng xuống tóc đi tu. Lúc quy y thì tôi lại quy y đúng vào ngôi chùa mà vị sư trẻ tôi từng cứu đang tu. Và vị sư trẻ này lại chính là vị sư già tôi đang gặp ở Thái. Sau đó do không thoát khỏi tâm bệnh, nên tôi mất…

Lúc tỉnh dậy thì trong phòng không thấy ai. Ngó quanh một hồi vẫn không có ai nên tôi bước ra ngoài, lúc này vị sư trẻ lúc đầu dẫn tôi vào đã đứng sẵn gần đó đón tôi. Vị sư này đưa cho tôi một cái nhẫn nói rằng đây là quà của vị sư trụ trì tặng.

Đến lúc về tôi mới biết là trên nhẫn này khắc tâm kinh Bát Nhã. Và từ đó tôi bắt đầu tụng chú này mỗi ngày… Sau này tôi mới biết cái chạm tay của ông là một pháp Quán Đỉnh mà các vị sư thầy theo hệ phái Mật Tông rất hay dùng để truyền đạo cho đệ tử.

Lời nhắn nhủ :Mỗi chúng ta tồn tại nơi đây đều có nguyên nhân. Sự khó khăn trong cuộc sống là đá mài tốt nhất cho sự hoàn thiện tâm thức của mỗi người. Cảm ơn đã xem bài viết!

P5

Xin phép chia sẻ P5 những chuyện xảy ra với tôi trong 20 năm qua.
Từ Thái Lan trở về tôi bắt đầu tự mình nghiên cứu sâu hơn về cách tu tập. Tôi cũng tự mình đi tìm các tài liệu rồi đến cầu gặp những vị có tiếng trong cả nước, mong được chia sẻ giải đáp những khó khăn vướng mắc.

Tuy nhiên, đáp lại đó đều là những cái lắc đầu, những câu nói mơ hồ càng nghe càng khiến cho tâm phiền nhiễu.

Có thể họ biết, cũng có thể là không biết.Bản thân rất nhiều người thuộc lý thuyết có thể thao thao bất tuyệt, giảng bài liền vài ngày không dứt, khiến người nghe say mê. Nhưng để giải đáp các gúc mắc gặp phải thì lại không thể, vì thực tế người biết lý thuyết thì nhiều, còn thực chứng lại tìm không ra.

Ở phần này tôi xin chia sẻ về thực chứng tu hành của bản thân, nhằm giúp cho những bạn hữu duyên đang tìm con đường của mình có thêm sự tự tin và tín tâm tu tập.

Xin nhắc là tôi sẽ cố gắng tránh nhắc nhiều đến các lý luận, vì việc này sẽ rất vô nghĩa khi mà tri kiến khác nhau, sẽ chỉ sinh ra các nghi vấn và tranh luận vô ích.

Để bắt đầu gọi là “tu”, thì bạn cần học “thiền”. Mà thiền đối với tôi giải thích đó là sự lắng động thân tâm. Muốn lắng động thân tâm thì cần yên tĩnh.

Trong muôn vàn cách thiền, tôi chọn thiền ngồi. Ban đầu tôi học ngồi kiết già, nhưng phát hiện ra là ngồi không quen, xương cứng rồi khiến các cơn đau không thể tĩnh tâm được, chốc chốc lại nhúc nhích.
Vậy là tôi đổi qua ngồi bán kiết, ngồi bán kiết đúng là đỡ đau hơn ngồi kiết già. Mặc dù ngồi thế này vẫn tê chân nhưng tạm chấp nhận được.
Sau đó tôi phát hiện không ổn.Ngồi bán kiết già khiến cho chân cao thấp không đều, từ đó xương mông lệch đi và kéo theo là cột sống cũng bị lệch, và xuất hiện triệu chứng đau lưng.

Sau đó tôi nghiên cứu các tư thế của các vị Phật, Bồ tát thông qua các bức hoạ. Cuối cùng rút ra được rằng, ngồi thế nào cũng được, chân không quan trọng mà quan trọng ở cột sống lưng phải thẳng với đỉnh đầu. Vậy là tôi tự chọn cho mình cách ngồi dựa vào tường, chân trong chân ngoài sao cho thoải mái nhất.

Tiếp đó là chọn Pháp môn để thiền.

Sách vở lý thuyết nhiều vô kể. Nào là cách đếm hơi thở, quan sát hơi thở, thở bụng, vận khí công, quán tưởng, tụng kinh, niệm phật hiệu vv… Và vv… Sau khi mỗi loại đều tự thân thử qua, trải nghiệm qua tôi cũng rút ra được một kinh nghiệm đó là pháp môn nào cuối cùng cốt lõi vẫn sẽ là học cách tập trung không bị suy nghĩ quấy nhiễu.
Bạn có thể đếm hơi thở để sự chú ý vào từng nhịp thở. Bạn cũng có thể tụng kinh sao cho toàn bộ tâm trí của bạn quán nhập vào từng câu kinh, cho đến việc bạn có thể tự nhìn sâu vào một bức ảnh, một chữ viết vv sau đó mang hình ảnh đó khắc vào tâm trí hay gọi là quán tưởng…

Nói chung là cách nào miễn bạn đạt được mục đích là tư tưởng không còn loạn, không còn phát xuất ra bất kỳ ý nghĩ cơm áo gạo tiền, tình thù vv… Đều biến mất.

Từ nhất niệm chuyển sang trạng thái vô niệm.

Trong phút chốc ngắn ngủi đó bạn cảm nhận đầu óc mình trống rỗng. Chỉ tồn tại cái ” biết”. Bạn biết mình đang ở tư thế đó, bạn biết xung quanh, bạn biết cơ thể mình đang thế nào. Nhưng không tồn tại suy nghĩ vì sao, hay bạn cũng không để ý là mình cần khống chế nó.
Lúc này bên ngoài bạn đã dừng thở. Từ chỗ này tiếp theo mới là nút cổ chai lớn cho người tu đó là bạn không biết làm gì nữa.

Tùy vào công pháp có công pháp hướng ý thức thử nhìn ra bên ngoài xem có thấy gì không, muốn được đi chu du xuyên qua các vật chắn đó gọi là xuất hồn.

Nếu bạn không quan tâm bên ngoài mà nhìn ngược vào bên trong cơ thể mình để xem lục phủ ngũ tạng hoạt động ra sao, máu chảy thế nào, nhiệt lượng từ đâu ra vv… Đó là nội công thông mạch luân.
Bản thân tôi chọn phương án 2 đó là nhìn vào bên trong, bỏ qua chuyện bên ngoài. Vì theo như vài vị sư có nói nguy hiểm của việc xuất hồn chính là khi hồn thức đi ra ngoài ,có thể vì cảnh đẹp và trở về không kịp, do khi di chuyển thần hồn chúng ta sẽ tiêu hao năng lượng.

Hồn còn non yêu rất dễ bị kẹt ở các không gian, vùng có từ trường không ổn định, hoặc gặp phải một vài sinh vật, ma vật có khả năng bắt linh hồn,…

Khi nhìn vào trong bạn sẽ thấy nhiệt khí trong cơ thể từ đau sinh ra. Nó di chuyển từ dưới lên trên, có khi chạy loạn. Khác với người chuyên tu nội công đó là họ sẽ cố gom nhiệt khí này lại thành thể năng lượng gọi là khí công quy tụ đan điền. Còn chúng ta thì chỉ nhìn nó di chuyển, quan sát nó, không ra lệnh, không cố điều khiển nó. Trong quá trình đó bạn sẽ thoát mồ hôi, thân thể rung lắc, thấy đau, ngứa, vv….
Cứ mặc kệ nó mà quan sát, đừng chú tâm vào các hiện tượng cảm giác đó. Theo thời gian chúng sẽ tự biến mất.

Và cuối cùng khi bạn thoát được khỏi các hiện tượng trên, vào 1 ngày nơi cuối cùng của đốt sống cùng sẽ xuất hiện 1 tia sáng nhỏ mảnh như sợi tơ. Nó dần đi xuyên qua các đốt sống lưng của bạn. Cảm giác rất đau, nhưng hãy cố gắng nhẫn nhịn vì nếu bạn vùng vẫy sợ hãi thoát ra có thể rất kho để bạn tìm lại được cơ hội đó, khi đó cảm giác sợ đau sẽ chiếm lấy tâm trí bạn khiến cho việc vượt qua này càng khó khăn gắp trăm lần.

Nếu bạn yên tĩnh để tia sáng này đi lên mãi cho đến khi nó xuyên qua khỏi đỉnh đầu. Chúc mừng bạn, bạn đã thành công khai mở đủ 7 luân xa, thành công đả thông huyệt bách hội, cũng là bước chân lên con đường tu đạo thực sự.

Nên có câu ” Hoa Khai Kiến Phật ” Cũng tức là nói khi thông rồi, linh hồn của bạn có thể tự do di chuyển ra bên ngoài dưới dạng một đứa bé nhỏ xíu. Khi vừa chui ra khỏi đỉnh đầu tại vị trí đỉnh đầu sẽ thấy được ánh sáng nhiều màu nở rộ như đoá hoa sen và tiểu linh hồn đó đang đứng trên toà hoa sen ánh sáng. Cũng có nghĩa bạn chính là Phật.

Và tôi càng hiểu vì sao trong kinh , Phật Đà nói rằng ” Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật sẽ thành” là ý này. Xin dừng bài viết tại đây, cảm ơn sự theo dõi của các bạn. Chúc mọi người tinh tiến trên con đường hoàn thiện thân tâm.

P6

Xin phép chia sẻ P6 những việc xảy ra trong 20 năm qua.
Ở phần trước tôi có nói đến việc tu thiền và quá trình thực chứng của nó.

Nhiều người cho rằng đạt đến đó thì sẽ có pháp lực hô phong hoán vũ vv… Đúng là có thể nhưng chưa đủ. Đúng là vì bản thân lúc đó sẽ dễ dàng tiếp xúc cùng các hạt mang điện trong không gian, và muốn có phép tức là bạn cần tập luyện để có thể điều khiển chúng phá vỡ kết cấu quy định và thực hiện theo ý muốn. Hay còn gọi là bạn có siêu năng lực, điều này sẽ dừng ở việc các thầy Pháp là chính, còn người phát nguyện tu hành sẽ bỏ qua, vì tâm trí một khi dừng ở Pháp thì không thể đi lên được nữa.

Nhưng nói như vậy không có nghĩa là bạn sẽ bình thường như người thường.

Sẽ có nhiều việc khiến cho cuộc sống bạn trở nên rối rắm hơn. Ví như nhìn thấy linh hồn, thấy ma quỷ vv…

Lần đầu tiên tôi thấy linh hồn đó là vào buổi chiều khi tôi đang chạy xe qua một đoạn đường cong. Trước mặt tôi có một bé trai tầm 6 tuổi mặc áo xanh lá băng ngang qua đường.

Sự việc quá đột ngột khiến tôi phanh gấp, loạng choạng tay lái. May mắn sao không ngã. Tôi dựng xe nhìn lại thì cậu bé chạy vào góc tường của một ngôi nhà trước mặt . Thấy bé không sao nên tôi tiếp tục cho xe di chuyển, cứ nghĩ rằng ngay cạnh tường nhà đó chắc là có con hẻm hay gì đó.

Đến khi đi ngang qua ngôi nhà trên tôi phát hiện là ở đó không có đường, nó là một bờ tường chắn ngang, vậy đứa nhỏ đâu rồi?…
Và nhiều vụ việc khác tương tự hay có khi gặp cả quỷ hồn rất mạnh muốn tấn công tôi.

Trong một lần đến Đà Lạt, trong một khách sạn phía sau chợ.
Ban đầu khi vào trong phòng, tôi cảm nhận trong phòng có người nhưng không rõ ràng cho lắm. Khi tôi bước vào phòng tắm chuẩn bị đi tắm thì cửa phòng tắm tự đóng lại.

Biết được có vấn đề , nhưng tôi vẫn bình tĩnh, luôn cho rằng mình không chọc phá ai thì chắc rằng không ai làm hại mình.
Đêm đó theo thói quen tôi vẫn ngồi thiền, một luồn áp lực cực mạnh phả thẳng vào mặt .

Khi mở mắt tôi thấy rõ một cơ thể màu đen, với đôi mắt giận dữ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Nó nhe răng dài và bổ nhào vào tôi, nhưng may mắn trên người tôi vẫn luôn mang theo pháp khí, và viên hổ phách trên người. Giống như chạm vào lửa, trên người quỷ hồn xuất hiện tiếng kêu xèo xèo toát lên một hương vị khó ngửi. Sau lần tấn công đó, quỷ hồn có thể là bị thương nên rút lui.

Nhưng để đề phòng tôi cũng không dám to gan đi ngủ. Đành đợi đến trời sáng thì trả phòng khách sạn. Lúc này tôi mới bắt đầu để ý đến tại sao bản thân hoặc nhiều người khác có khi lại thấy ma quỷ, linh hồn …?

Sau thời gian nghiền ngẫm tôi cũng hiểu sơ qua vài điểm chính của nó. Hôm nay xin phép được chia sẻ cùng các bạn, mong rằng giúp ích cho các bạn hiểu rõ hơn về cái gọi là linh hồn, ma quỷ.

Có thể nói vạn vật trong vũ trụ hiện hữu đều xuất phát từ năng lượng. Tầng số năng lượng cao hay thất sẽ quyết định hình thái thể hiện của nó.

Tôi xin phép không nói đến bản chất vượt ra khỏi vũ trụ mà chỉ nói điều đang diễn ra trong thế giới này.

Cơ thể con người chúng ta sẽ bao gồm 2 phần, phần thân thể và phần linh hồn. Và linh hồn là thể năng lượng có ý thức.

Thân thể được xem là vỏ bọc của linh hồn.

Nhờ có lớp vỏ bọc này mà đôi mắt thường của chúng ta nhìn thấy sự hiện hữu của đồng loại.

Tôi không đề cập đến linh hồn đến từ đâu vì đây là phạm trù khác không nằm trong nội dung này.

Trong quá trình mang thai, bào thai hình thành cơ thể là phần xác thịt vỏ bọc của linh hồn.

Trong thời gian 3 tháng đầu gần như phần xác này không tồn tại linh hồn. Nó sống và dần hình thành trí não.

Do đó ,nhiều chị em vì lý do nào đó bị xảy thai hoặc mất thai dưới 3 tháng thì thực tế là bạn đang đánh mất đi điều kiện tiền đề cho một linh hồn sẽ xuất hiện làm con bạn. Chứ không phải như mấy tay lừa đảo suốt ngày bảo có thai nhi theo bạn vv…

Và cũng giải thích là tại sao nhiều người nằm mộng, hay thấy linh hồn đứa bé đều là thấy bé đó chí ít là tầm vài tuổi trở lên, chứ không ai thấy đứa bé nào nhỏ xíu như cái bào thai hiện hồn cả.

Kể từ sau 3 tháng thai kỳ trở đi, khi não đã hình thành thì linh hồn mới dần xuất hiện.

Nên theo cách mà tôi nhìn nhận thì não giống một cái đĩa CD có chứng năng sao chụp dữ liệu để từ đó dần dần giúp cho linh hồn thích nghi với cơ thể mới.

Vì thế mà các bé dưới 6 tuổi khi linh hồn còn chưa hoàn toàn ăn khớp với thân xác rất dễ bị tấn công tổn thương linh hồn bên trong.
Đến khi trưởng thành thì linh hồn đã hoàn toàn ăn khớp với thân thể. Sự ăn khớp này được não bộ không ngừng phản ánh, dần dần khiến cho bản thân bạn không còn cảm nhận được sự tồn tại của chính linh hồn mình.

Lại nói đến cơ thể thông qua không khí để tiến hành trao đổi và làm năng lượng để duy trì. Do đó khi con người mất, tức là ngừng hít thở. Khi ngừng hít thở thì thân xác chết đi và linh hồn dần bị tách ra.
Và bạn trở về với hình thái ban đầu là linh hồn có ý thức riêng không chịu sự chi phối của trí não.

Do đó nếu tiến nhập thiền định sâu, bạn sẽ thường xuyên trong trạng thái ngưng thở, và linh hồn dần thoát ra khỏi sự trói buộc của thể xác, từ đó mới có hiện tượng xuất hồn.

Hay khi bạn ngủ, thì bạn mới mơ. Vì lúc ngủ hệ hô hấp của bạn sẽ giảm xuống thấp nhất, lúc đó năng lượng thân thể giảm, khiến cho sự ảnh hưởng của thể xác lên linh hồn giảm đi, và linh hồn bạn bắt đầu có xu hướng đón nhận được trường thông tin từ các nguồn từ trường khác.

Khi tỉnh dậy từ các giấc mơ bạn thường thấy mệt, mơ càng lâu thì càng thấy mệt nhiều hơn, có khi cảm nhận như tim ngừng đập là vậy.
Nếu vì một nguyên nhân nào đó trong quá trình trưởng thành, não bộ bị tổn thương khiến cho việc ghi nhận bị lỗi từ đó khiến cho sự tương thích giữa cơ thể và linh hồn kém đi.Một khi sự tương thích này kém sẽ dẫn đến hiện tượng bị ngớ ngẩn, thiểu năng.

Trường hợp khác là thường xuyên xảy ra cái gọi là ảo giác.Cụ thể là bạn luôn cảm nhận có sự tồn tại của ai đó trong chính cơ thể của mình, đôi khi không chỉ 1 mà nhiều luồng suy nghĩ cùng xuất hiện.
Cũng có lúc bạn thấy bức bối trong chính cơ thể mình, đó cũng là biểu thị cho việc linh hồn bạn đang có xu hướng muốn thoát khỏi cái vỏ bọc thân xác.

Mà hiện tượng này có khi được báo hiệu là người có khả năng tu tập thức tỉnh, hay còn gọi có căn.

Từ đó chúng ta hiểu được rằng khi trí não càng phát triển mạnh về lý tính, thì con người càng không tin vào tâm linh. Đó là sự phủ nhận của não bộ đối với linh hồn. Não bộ được xem là một công cụ để khoá linh hồn bạn, biến cơ thể từ chức năng bảo vệ linh hồn trở thành chức năng làm chủ toàn bộ bản thể.

Trên đây là cách mà tôi giải thích về sự tương quan giữa linh hồn và thể xác. Ở phần tiếp theo tôi sẽ nói đến những ai có thể thấy được linh hồn, và vì sao bạn thấy linh hồn hay gọi là thấy ma vong…

Xin cảm ơn!

P7

Xin phép chia sẻ P7 những chuyện xảy ra trong 20 năm qua.
Như đã nhắc đến mối tương quan giữ cơ thể não bộ và linh hồn. Từ đó bạn biết rằng thực thể linh hồn chúng ta là một thể năng lượng có ý thức riêng.

Nên các nhà khoa học hiện đại ngày nay không tài nào lý giải được việc những người không có não vì sao lại vẫn sinh hoạt bình thường, và có IQ còn cao hơn người khác là vậy.

Chúng ta mỗi ngày ăn uống vào một lượng rất lớn các chất chứa năng lượng cho cơ thể, nhưng phần nhiệt năng được toả ra từ cơ thể mỗi ngày chỉ là một phần rất nhỏ. Vậy thì năng lượng nạp vào đã đi đâu?
Nó đã đi lên não bộ. Não bộ tiêu tốn một lượng cực lớn năng lượng để không ngừng xử lý và ánh xạ từ môi trường bên ngoài ngược vào trong linh hồn.

Do đó tôi từng nhớ TQ có bài viết về Trang Chu mộng hồ điệp: người mơ mình là bướm, hay buớm đang mơ mình là người.Hay Phật giáo lẫn các tôn giáo đều nói nhân sinh là một giấc mộng. Cũng là do ta bị chính não bộ của ta đánh lừa.

Vậy một khi linh hồn ly khai thân thể thì bản thân linh hồn sẽ không có vỏ bọc để bảo về. Lúc này linh hồn sẽ dễ bị tổn hại bởi các luồng điện mạnh, sấm sét vv… Và tự trong giới tự nhiên này cũng tồn tại rất nhiều điều có thể ảnh hưởng đến linh hồn.

Nhiều người nghĩ rằng linh hồn chỉ thấy buổi tối, còn ban ngày thì không thấy. Đó là quan điểm sai lầm, vào bất kỳ lúc nào bạn đều có khả năng thấy linh hồn bởi linh hồn vẫn luôn hiện hữu chứ không biến mất.

Chỉ là như đã nói linh hồn do không có cơ thể vật lý bảo vệ nên rất dễ tổn thương, vì vậy mà ban ngày khi các ánh sáng mặt trời, điện tích dương quá mạnh, thì linh hồn sẽ tìm chỗ thích hợp hơn để trú.
Nên theo tôi thì linh hồn của người mất sau khi thoát ra, sẽ bằng cách nào đó được hướng dẫn đi đến một không gian phù hợp. Tôi tạm gọi nó là bãi đáp của linh hồn.

Trong quá trình sống, nếu chấp niệm tham sân si vv… Ảnh hưởng đến linh hồn, hay nói cuộc sống thế gian đã làm cho linh hồn học hư thì linh hồn sẽ phải đến 1 bãi đáp dành riêng cho kẻ xấu. Hay ta gọi nó là địa ngục. Một trường giáo dưỡng để dạy lại linh hồn, giúp linh hồn một lần nữa nhận ra các điều tiêu cực là sai trái.

Còn đối với những linh hồn khi sống có thiện tâm, chân ái, từ bi… Sau khi thoát ra sẽ giống như những học sinh xuất sắc được đề cử đến ngôi trường có môi trường tốt hơn để tiếp tục học tập. Đó là thiên đàng, là các cõi trời, tịnh độ vv…

Và đứng giữa 2 trường hợp trên là trường hợp vì lý do nào đó mà linh hồn này trốn học, không chịu sự tiếp thụ giáo dục và trở thành những linh hồn lang thang.

Nguyên nhân có thể vì một chấp niệm với người thân, không nỡ rời đi, hay vì một mối thù hằn vv… Đều có thể khiến cho linh hồn trở thành kẻ lang thang. Và lúc này ta gọi là ma, là quỷ.

Vậy tại sao ta thấy linh hồn. ( Bạn đừng nhầm giữa mở mắt nhìn thấy linh hồn và nằm mộng thấy linh hồn )

Sau khi tôi tiến hành quan sát những trường hợp cho rằng bản thân nhìn thấy linh hồn, thấy ma quỷ vv…

Thì phần nhiều là những người có sức khoẻ kém, người già vv…

Đạo giáo hay nói linh hồn là âm, con người là dương. Vì vậy mà linh hồn đa phần sợ hãi tránh xa con người hơn là con người sợ linh hồn.
Khi nhìn vào cơ thể tôi phát hiện rằng ở vị trí 2 vai của cơ thể con người, có 2 đường năng lượng dương chạy nối lên đến trung tâm não.
Đối với những người khoẻ mạnh, vượng khí,… Thì 2 đường này sáng và nóng rực. Khiến cho linh hồn không dám đến gần.

Nhưng một khi sức khoẻ yếu đi, 2 đường năng lượng này trở nên mỏng manh yếu ớt.

Thông thường nhất là bạn sẽ thấy bị đau vai, nặng 2 vai, đầu cổ. Mà nhiều người lầm tưởng mình bị áp vong gì đó.

Còn trung y bệnh lý thì gọi bạn trúng gió độc, và tiến hành cạo gió vv…

Còn thực tế là do 2 đường năng lượng này kém đi, sẽ khiến cho linh hồn bên ngoài không còn sợ hãi cố kỵ bạn.

Đặc biệt nếu một khi bạn đang có hiện tượng đau vai, nặng vai này và bạn đi đêm, mà nghe tiếng gọi phía sau thì tuyệt nhiên không nên quay đầu lại.

Bởi vì động tác quay đầu sẽ khiến cho 2 đường năng lượng vốn mỏng manh này đột ngột bị kéo đứt.

Khi bị kéo đứt thì sự liên hệ tạm thời năng lượng cung cấp cho trung tâm não tạm ngắt đột ngột và trong phút chốc đó, linh hồn của bạn mất liên lạc cùng thân thể và bạn sẽ nhìn thấy linh hồn khác bên ngoài, hay là nhìn thấy ma.

Tiếp đó là trường hợp những người có tinh thần hoảng loạn. Theo khoa học sẽ bảo là bạn bị ảo giác. Còn tôi thì thấy rằng khi tinh thần bạn hoảng loạn là lúc mà cơ thể bạn mất cân đối giữa các luồng năng lượng. Khi năng lượng bị mất cân bằng khiến cho sự liên kết giữa não bộ và linh hồn trở nên chập chờn.

Và lúc này giữa cái thấy của bạn thông qua 2 mắt đến não bộ và cái thấy thông qua linh hồn sẽ cùng lúc xuất hiện. Chính do đó mà bạn trong chớp nhoáng sẽ thấy linh hồn khác bên ngoài.
Nên ta hay nói con nít là thường hay nhìn thấy linh hồn nhất, nhưng không phải đứa bé nào cũng nhìn thấy mà phải là những bé chưa đóng thóp ( vị trí đỉnh đầu ).

Có một số rất hiếm những người bẩm sinh là có được âm dương nhãn , cũng tức là tự thân họ từ lúc sinh ra khả năng này đã có và không hề biến mất. Hay do một nguyên nhân đặc thù tập luyện vv…
Theo tôi thì điều này chẳng phải là may mắn gì. Vì bạn thử nghĩ xem lâu lâu đang ngồi trò chuyện cùng bạn bè, lại cứ hỏi mày vừa thấy gì không, vừa nghe gì không thì chẳng khác nào lập dị, trong khi bản thân không thể giải quyết được nguyên nhân của nó. Chỉ khiến cho cuộc sống của bạn gặp rắc rối.

Hay tai hại hơn nếu bạn lái xe trên đường lại không thể nào phân biệt được đâu là con người đâu là linh hồn thì tai nạn là điều khó có thể tránh.

Và trường hợp cuối cùng là việc nhìn thấy người thân đã khuất. Vì người thân là người có cùng huyết thống. Về phần nào đó sự giao động của linh hồn người trong cùng gia đình sẽ có sự rung động cùng tầng nhất định. Do đó, chỉ cần các thành viên đủ mẫn cảm vẫn có thể nhìn thấy được linh hồn người thân của mình.

Đây là các nguyên nhân chính mà bạn nhìn thấy được linh hồn.
Và cũng giải thích được rằng những linh hồn lang thang đôi khi muốn phụ thể, hay cướp đoạt một thân thể khác với điều kiện là thân thể vật lý kia tương đối đồng dạng với thân thể trước đó của họ. Và điều kiện tiên quyết là bản thân cơ thể hiện tại cùng linh hồn bên trong xuất hiện liên kết rời rạc mới có cơ hội để họ ra tay.

Cuối cùng thông điệp mà tôi mong gửi đến các bạn thông qua 2 phần vừa rồi chính là cốt lõi của việc tu, vận dụng thiền là mục đích gì. Không ngoài việc tách dần ý thức linh hồn bạn ra khỏi sự kiểm soát của não bộ thân xác.

Từ đó bạn sẽ nhìn thế giới quan một cách chân thực và đầy đủ hơn.
Cũng đừng như trẻ lên 5 khi hỏi con muốn làm gì thì bảo con muốn làm kĩ sư, làm nhà bác học trong khi bạn hoàn toàn không đủ sự hình dung về điều bạn đang nói là gì.

Muốn tu hãy đi từng bước, hãy thực hành hơn là xem lý thuyết. Vì khi chưa đủ khả năng tiệm cận sự việc thì vĩnh viễn mọi điều bạn đọc chỉ là sự viễn vong không tưởng!

Đừng tìm giải thoát là gì, bởi vì một khi bản thân bạn còn chưa hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của chính mình thì làm sao biết được giải thoát là gì.
Tôi rất tâm đắc với câu mà Đạt Ma đã lưu lại

” Trực chỉ chân tâm, kiến tánh thành Phật”

Phật không ở đâu xa, ở ngay trong mỗi chúng ta là vậy.
Xin phép được dừng tại đây, cảm ơn mọi người đã xem.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *