Sưu tầm
Mắc mệt với mấy bài viết của các Shark.
Gì mà “đi làm mà đòi nghỉ T7 CN thì ở nhà cho xong”.
Gì mà “đi làm mà đòi về đúng giờ thì nên cho nghỉ việc”
Mỗi người đều có cuộc sống riêng. Mỗi người có 1 định nghĩa riêng về hạnh phúc. Giá trị theo đuổi trong cuộc đời mỗi người là khác nhau, lấy tư duy của mình để áp vào người khác là đã đi ngược với đạo lý rồi.
Mắc gì mà bắt người ta sống phải đạt được cái này hay đạt được cái kia. Tôi không thích thành công đấy, tôi không thích cắm mặt cày ngày cày đêm đấy, có được không?
Muốn nhân viên cày ngày đêm, cày cả T7 CN nhưng không trả thêm lương, xong dùng mấy bài tạo động lực để mị dân, thì đúng là buồn cười.
Quan điểm của mình rất rõ ràng. Nếu 1 người hiểu họ muốn gì, họ chấp nhận cuộc sống đó và họ không làm ảnh hưởng đến người khác, thì họ không bao giờ sai.
Bình yên có cái giá của bình yên. Cái giá của nó là có thể thua kém sự nghiệp, tiền tài hơn so với người đời, phải chấp nhận bỏ qua sự so đua, phải chấp nhận bỏ ngoài tai lời phê phán hèn kém an phận. Cái giá của bình yên nó cũng đắt như cái giá của thành công. Quan trọng là hiểu và chọn lựa.
Trừ khi lười làm nhưng muốn giàu thì mới là sai. Còn làm đúng việc, đúng bổn phận trách nhiệm và muốn sống cuộc sống giản dị thì không có gì sai cả. Đi làm 8 tiếng, về nhà dành thời gian cho những phần khác của cuộc sống là 1 nhu cầu chính đáng.
Chủ DN nếu thấy không phù hợp thì phải rõ ràng từ đầu. Đừng có mang cái giọng “đạo đức gi.ả” dạy dỗ giới trẻ để tranh thủ b.óc l.ột. Thà cứ nói thẳng: “Công ty ít tiền nên không trả thêm, em chịu khó làm đến đêm, làm cả cuối tuần nhé”. Nếu nhân sự không ok thì cho nghỉ, tìm đứa nào đồng ý là được.
Sưu tầm