1. Toàn bộ những cảnh ngộ tiêu cực đó có thể hóa thành tư lương1 của tu hành không? Nếu quả thật có thể như vậy, cuộc sống sẽ trở thành đạo trường của tu hành, nhân sinh nơi nơi đều là tu hành.
2. Thế gian này không có loại thuốc nào có thể chữa lành cho tất cả các bệnh nhân, cũng không có một phương pháp tu hành nào có thể giải quyết nỗi đau khổ của tất cả mọi người.
3. Xưa nay không ai có thể hoàn toàn né tránh khổ nạn, hơn nữa cũng không cần thiết. Nếu như nhân sinh không có khổ nạn, vậy thì thật vô vị nhạt nhẽo biết bao!
4. Chúng ta xưa nay không cần từ bỏ tất cả, chỉ cần từ bỏ chấp chước đối với tất cả.
5. Những năm tháng đã trôi qua, những điều còn lưu lại. Có bi thương và ngọt ngào, đau khổ và cười vui. Trí tuệ được thai nghén ra từ đó. Trở thành vết tích của năm tháng.
6. Có người ví mái tóc là ba nghìn sợi phiền não. Lối ví von này quả thực rất hình tượng đấy chứ! Sợi tóc nhiều, phiền não cũng không ít. Điều quan trọng nhất là cắt đi rồi tóc vẫn sẽ mọc dài, phiền não cũng như vậy, trôi qua rồi vẫn sẽ quay trở lại.
7. Tránh xa môi trường hiểm ác nên nghi hoặc dần dần giảm bớt, rời xa rối ren nên thiện lành tự gia tăng. Tâm lắng trong pháp khởi phát định kiến, nương tựa nơi thanh tịnh là Phật tử hành.
8. Khi không có tiền, người ta thường đau khổ phiền não, một lòng mong muốn ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn, sau đó phát hiện ra, những đau khổ phiền não sau khi có tiền lại chẳng ít hơn trước kia chút nào. Đó chính là cuộc sống.
Trích NHÂN SINH NƠI NƠI ĐỀU LÀ TU HÀNH