Tôi lên giường lúc 9 giờ tối và ngủ li bì cho đến 10 hoặc 11 giờ sáng hôm sau. Và để ra khỏi giường là một cực hình. Tắm rửa là một cuộc đấu tranh khác. Tôi cố gắng giữ cho ngôi nhà gọn gàng. Ngồi hàng giờ để xem Netflix nhưng tôi thậm chí còn không quan tâm đến những gì mình đang xem vì không điều gì làm tôi cảm thấy thực sự hứng thú.
Tôi không thích nói chuyện qua điện thoại. Tôi thích nhắn tin hơn. Vì khi nhắn tin tôi cảm thấy ít áp lực hơn. Tôi cũng là người anti-social. Không phải vì tôi không thích ở cùng mọi người, nhưng tôi chắc rằng mọi người không thể chịu đựng được tôi.
Tôi có thể đối mặt với trầm cảm, nhưng tôi không thể đối mặt với những người nói rằng “tất cả chúng ta đều có gian đoạn buồn bã, u tối và rồi chúng ta vượt qua nó”, “tôi cũng chán nản và tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình” – biểu hiện trầm cảm ở mỗi người không ai giống ai cả. Tôi mừng rằng một số người có thể đối phó với nó thật dễ dàng nhưng tôi thì không.
Trong các tình huống giao tiếp bình thường, một số người không nhận ra tôi đang thu mình lại hoặc khá kiệm lời bởi vì căn bệnh trầm cảm. Thay vào đó, họ nghĩ rằng tôi thô lỗ hoặc đang muốn tỏ vẻ anti-social.
Tôi thường nói rằng tôi đang mệt mỏi hoặc cảm thấy không tốt. Những người bình thường không nhận ra rằng trầm cảm đã ảnh hưởng mạnh mẽ thế nào đối với sức khỏe thể xác lẫn tinh thần của tôi. Tôi đang trải qua giai đoạn khó khăn để tạo ra nguồn động lực khi ở trong một chu kỳ trầm cảm. Nghĩa là tôi không quan trọng mọi thứ, cứ để mọi việc trôi qua. Để rồi sau tất cả, không còn lại điều gì, trống rỗng. Khi tôi chán nản, tôi ăn ngoài nhiều hơn, việc nhà bị đẩy lại phía sau, tôi chần chừ khi xem phim hoặc đọc sách để trốn thoát thực tại.
Mục đích của việc tăng ca làm thêm vào những ngày lễ của tôi chính là tránh dành thời gian cho gia đình. Thật quá sức chịu đựng khi mà xung quanh tôi họ cứ nói về tương lai, vì vậy tôi né tránh khoảng thời gian đó.
Tôi đã từng sống với trầm cảm. Mọi người dường như không để ý đến nó bởi vì tôi luôn mỉm cười khi nói chuyện với họ và tôi thường xuyên đùa giỡn, khiến cho mọi người nghĩ tôi luôn vui vẻ và yêu đời. Trong khi trong lòng tôi luôn nặng trĩu những suy nghĩ, đầy những nỗi buồn và tuyệt vọng.
Mọi người nghĩ rằng tôi lười nhác và là một kẻ ăn bám vì không có lấy một công việc kể từ khi tốt nghiệp. Họ không nhận ra rằng tôi muốn làm việc nhiều hơn bất cứ ai, nhưng có một dòng bất tận những thứ tiêu cực liên tục chạy trong đầu khiến tôi sợ hãi đến nỗi không dám in một mẫu đơn xin việc nào.
Tự cô lập bản thân mình, không làm việc hết khả năng chỉ vì bản thân không quan tâm đến bất cứ điều gì, cười nhạo và coi thường bản thân. Tôi đã từng nói khá nhiều lần trước đây: Tôi cười để bản thân không được khóc.
Trầm cảm giống như một con quỷ dữ luôn nói với tôi rằng tôi sẽ không cảm thấy vui, không có ham muốn, không có năng lượng, ăn không ngon, không nhìn thấy ánh sáng. Giống như có ai đó đã đánh cắp linh hồn của bạn vậy. Bạn sẽ không hiểu được nó cho đến khi bạn tự rút ra được kinh nghiệm cho bản thân. Tôi không muốn cảm giác đáng sợ này xảy ra với bất kỳ ai ngay cả khi kẻ đó là người tôi ghét nhất.
Sưu tầm