AI RỒI CŨNG KHÁC…

Sưu tầm

Càng lớn dường như mọi thứ thay đổi quá nhiều, càng lớn người ta càng thấy mình cô đơn. Người ta cô đơn khi ngồi một mình nơi căn phòng vắng, người ta cô đơn giữa dòng đòi hối hả và người ta cô đơn ngay chính trong gốc khuất tâm hồn mình…

Người ta cố tìm cho mình những khoảng lặng riêng sau những hối hả của cuộc sống, nhưng nào có dễ dàng gì khi thời gian luôn vây kín bởi công việc.

Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Đã qua rồi cái thời ngồi vui buồn ngẩn ngơ, cái thời luôn nhìn thế giới bằng đôi mắt màu hồng, cái thời lúc nào cũng nghĩ “miệng luôn tươi cười, may mắn tự nhiên đến”, cái thời suy nghĩ mọi chuyện lúc nào cũng đơn giản… cái thời trẻ trâu.

Thế rồi, lớn lên, sống tự lập, xa gia đình, xa những người yêu thương. Lúc đó mới thấy được cuộc sống nó vất vả, khó khăn biết chừng nào.

Khi tôi lớn, tôi biết ba mẹ mình đã không còn trẻ nữa.

Khi tôi lớn, tôi thấy mình làm việc vì mục đích nhiều hơn là vì đam mê.

Khi tôi lớn, tôi biết nếm mùi thất bại cay đắng, nhưng cũng biết phải mạnh mẽ để đối mặt với nó.

Khi tôi lớn, tôi nghĩ thế giới trở nên thực tế hơn mình tưởng.

Khi tôi lớn, tôi không còn quá tin vào những điều kỳ diệu trên đời.

Bởi một lẽ AI RỒI CŨNG KHÁC…

Sưu tầm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *