Theo: Kiếm Hiệp Kim Dung
Đọc tiểu thuyết Kim Dung không thể không đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, luận Kim Dung võ hiệp không thể không nhắc tới lãng tử Lệnh Hồ Xung. Nguyên nhân căn bản khiến người ta đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ trăm lần không chán là bởi vì Kim lão tiên sinh đã sáng tạo ra một hình tượng Lệnh Hồ Xung.
Là nhân vật nam chính, bản thân Lệnh Hồ Xung trời sinh đã thuộc về giang hồ bởi chàng là một lãng tử phóng khoáng yêu tự do, thích kết giao bằng hữu đồng thời cũng là một con sâu rượi có tửu lượng không thua kém gì so với Tiêu Phong. Lệnh Hồ Xung vốn là đại đệ tử, đại sư huynh của Hoa Sơn phái, một danh môn chính phái lừng lẫy trên giang hồ nhưng những bằng hữu mà chàng kết giao qua lại nếu không phải là giang dương đại đạo thì là hái hoa dâm tặc, không phải là bàng môn tả đạo thì là yêu nữ ma giáo, toàn là những hạng người mà với thân phận một đại đệ tử của danh môn chính phái như chàng tuyệt đối không nên kết giao.
Nếu đem sự kết giao lung tung ấy của chàng lên vũ đài chính trị thì thật là một hướng đi rất “không chính xác”, rất không đúng đắn. Trong xã hội chủ lưu của Ngũ Nhạc kiếm phái thì việc lựa chọn tư tưởng chính trị đúng đắn, đường lối phù hợp đối với một thanh niên mới bước vào giang hồ như Lệnh Hồ Xung là một việc vô cùng quan trọng, nhưng chàng lại đi kết giao hữu nghị với tên hái hoa dâm tặc Điền Bá Quang, lại còn kết nghĩa huynh đệ với tả sứ ma giáo Hướng Vấn Thiên, qua lại thân mật với yêu nữ Ngũ Độc giáo Lam Phượng Hoàng, tệ hơn còn tán tỉnh yêu đương với thánh cô ma giáo Nhậm Doanh Doanh, trong những chuyện trên chuyện nào cũng có thể khiến Lệnh Hồ Xung thân bại danh liệt. Một thanh niên nghiêm túc với một tiền đồ lớn lao đang chờ đợi phía trước mà suốt ngày tác phong không đúng, không tuân theo quy củ danh môn chính phái như chàng, lại thêm bạn bè thì toàn là lũ bàng môn tả đạo hay yêu nữ ma giáo thì thử hỏi Lệnh Hồ xung làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ, làm sao các bậc sư trưởng tiền bối còn tín nhiệm, đồng môn trong danh môn chính phái còn tôn trọng chàng được nữa!
Cũng bởi vì Lệnh Hồ Xung là một lãng tử giang hồ tiêu sái phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, hoặc dụng tâm tính toán nên những thanh quy giới luật căn bản không thể quản thúc nổi chàng, lại thêm nếu nhìn bề ngoài thì con người Lệnh Hồ Xung dường như nửa chính nửa tà, chính tà bất phân, nên khi kết giao bằng hữu chàng cũng không bận tâm nhiều tới xuất thân và hoàn cảnh của đối phương, nhưng thật ra trong thâm tâm Lệnh Hồ Xung luôn có mục tiêu và nguyên tắc riêng, đứng giữa ranh giới chính và tà chàng luôn có lập trường rất rõ ràng.
Khi tả sứ ma giáo Hướng Vấn Thiên bị địch quây ở Lương đình, Lệnh Hồ Xung đã rút đao tương trợ, hai người kề vai tác chiến, mới gặp mà như đã quen lâu, sau đó còn kết nghĩa kim lang với nhau. Nhìn bề ngoài thì tính cách của hai người có nhiều nét khá tương đồng, nhưng thực chất trong tư tưởng thì Lệnh Hồ Xung và Hướng Vấn Thiên lại có không ít chỗ khác nhau. Hướng Vấn Thiên là người luôn ôm trong lòng những thâm mưu tính toán, vì mục đích cứu ra Nhậm Ngã Hành để đoạt lại đại quyền trong Ma giáo mà lão không từ mọi thủ đoạn, đối với nghĩa đệ kết nghĩa Lệnh Hồ Xung cũng không ngoại lệ, cũng lợi dụng chàng một cách không nương tay. Khác với Hướng Vấn Thiên, Lệnh Hồ Xung đương nhiên cũng có khát vọng, chàng luôn ao ước được sư phụ Nhạc Bất Quần thu nhận trở về làm đệ tử Hoa Sơn, sau khi trọng thương chàng cũng mong được sớm ngày bình phục để giữ lại tính mạng, chàng luôn có ước muốn cưới cô sư muội thanh mai trúc mã Nhạc Linh San làm vợ, nhưng nếu bảo chàng phải làm trái với lương tâm, trái với nguyên tắc sống, dùng những thủ đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích thì Lệnh Hồ Xung quyết không làm, chàng thà từ bỏ những nguyện vọng ấy còn hơn.
Khi giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Ngã Hành suất lĩnh đại đội nhân mã bao vây ngọn Triều Dương trên Hoa Sơn với mục đích chinh phục Ngũ Nhạc kiếm phái, trong khi những cao thủ trong Ngũ Nhạc kiếm phái hầu như đã tàn đi gần hết, lại thêm những luồn chân khí quái lạ tích tồn bấy lâu trong cơ thể bỗng dung phát tác, làm chàng đau đớn gần như ngất đi, đứng trước sự ép bức dẫn dụ của Nhậm Ngã Hành, lão cứ lấy chức phó giáo chủ ra làm mồi nhử, nhiều lần mời Lệnh Hồ Xung gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo. Nhậm Ngã Hành uy hiếp: “đến khi mấy luồn chân khí dị chủng trong người ngươi phát tác. Sau đó, nhiều thì nửa năm, ít thì ba ngày cũng sẽ đều tái phát, và sau mỗi lần sẽ càng đau đớn, khó chịu hơn, chỉ có ta mới biết cách hóa giải”. Lệnh Hồ Xung biết mùi vị của mỗi lần phát tác là đau đớn đến mức nào, sống không bằng chết nhưng đại trượng phu bước chân vào giang hồ “sống có vui chết có gì buồn” nên chàng cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện đó, và vẫn kiên quyết từ chối lời mời mộc dẫn dụ của Nhậm Ngã Hành.
Với tư cách là một lãng tử phiêu bạc giang hồ, Lệnh Hồ Xung không phải là không biết ham muốn quyền lực nhưng chàng là người luôn mưu cầu và tôn sùng tự do, muốn chàng từ bỏ tự do để cúi đầu trước quyền thế của những kẻ theo chủ nghĩa bá quyền là một điều không tưởng, vì để có được tự do và chính nghĩa thì đến cả tính mạng chàng cũng không cần.
Dưới ngòi bút Kim Dung có rất nhiều anh hùng đại hiệp từng làm không ít đọc giả ngưỡng mộ như Quách Tĩnh, Kiều Phong, Trần Gia Lạc…những đại hiệp với ý chí kiên quyết quật cường, nhưng riêng cá nhân tại hạ lại thích nhân vật Lệnh Hồ Xung hơn. Trong thế giới bao la, giang hồ rộng lớn, Lệnh Hồ Xung chỉ là một lãng tử bình thường nhưng lại mang trong lòng một khát vọng mãnh liệt đối với tự do và chính nghĩa, luôn sống theo nguyên tắc và khí tiết làm người của mình, là một đại anh hùng thật sự.
Theo: Kiếm Hiệp Kim Dung