Mỗi lần đọc được câu chuyện về báo nợ, cờ bạc mình lại khóc

Neu Confession #30213

Mỗi lần đọc được câu chuyện về báo nợ, cờ bạc mình lại khóc. Mình sinh ra và lớn lên ở quê, nhà có 2 anh em, anh hơn mình 4 tuổi. Ngày để quyết định cho cả 2 anh em đều đi học đại học bố mẹ đã phải nghe rất nhiều nhưng lời không hay vì ở quê mọi người không coi trọng việc học, có khi còn chẳng cần cho con học hết cấp 3. Bố mẹ mình đã rất vất vả để từ 2 bàn tay trắng xây được căn nhà còn dành dụm để 2 đứa con ăn học.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến khi học xong ra trường đi làm rồi nhưng anh mình lại báo hiếu bố mẹ, những tình yêu thương ấy là báo nợ về nhà đến 2 lần, tổng vài trăm triệu và hơn nữa còn liên quan đến cả pháp luật. Ngày biết chuyện bố mẹ mình shock lắm đau lắm, đây cũng là lần thứ 2 mình thấy bố mẹ khóc. Bố nói bố đau lắm vì bố đã mất tiền cho ăn cho học mà giờ lại như thế. Đối với các bạn vài trăm triệu có thể là nhỏ nhưng với bố mẹ mình làm nông tiết kiệm cả đời mới để ra được một ít lo cho tuổi già. Mấy đêm đầu đêm nào ngủ mình cũng khóc, mình thương bố mẹ, còn bố mẹ thì thương con. Rồi lại động viên nhau không sao đâu chỉ cần có sức khoẻ lại làm ra. Lần 2 cách đấy chẳng bao lâu bố mẹ mình lại biết tin con trai nợ tiền, tiền lương đi làm hàng tháng chỉ đủ trả tiền lãi. Anh khóc lóc xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ thay đổi. Anh nói anh làm thì để anh tự chịu nhưng với số tiền lương ấy số lãi ấy trả bao giờ cho nổi. Rồi bố mẹ lại thương con ngậm ngùi bỏ cuốn sổ tiết kiệm ra, mang tiếng cho vay nhưng chẳng biết bao giờ được trả. Mình giận anh 1 thì mình thương bố mẹ 10. Không biết có phải bố mẹ mình đã quá hiền và bao dung không? Bố mẹ thương cả và hy vọng cả trong những sau lầm. Rồi còn bố mẹ mình năm nay đã ngoài 50 mà lúc nào cũng phải lặn lội đồng áng rồi vẫn buồn lòng vì con cái. Mình cũng không hiểu anh mình nghĩ gì, anh mình mong chờ điều gì ở ba cái trò vớ vẩn ấy. Mình là con gái năm nay cũng đã 23, anh mình cũng gần 30, bố mẹ mình cũng già rồi. Chẳng ai còn nhiều thời gian và sức lực để cho việc cứ sai rồi lại sửa rồi lại sai. Ra trường mình chọn về quê vì bố mẹ, mình biết mình sẽ không thể thay thế được tất cả, nhưng gần bố mẹ sự có mặt của mình mỗi cuối tuần để động viên bố mẹ, để yêu thương bố mẹ nhiều hơn. Tiền có thể mình chưa kiếm được nhiều, nhưng mình vẫn luôn tiết kiệm và muốn báo hiếu bố mẹ. Còn mình vẫn đang dõi theo sự thay đổi và hành động cụ thể của anh mình. Vì bố mẹ mình đã quá vất vả rồi, bố mẹ cần được nghỉ ngơi được vui vẻ hạnh phúc. Bố mẹ là động lực để mình cố gắng. Dạo này trời hay mưa nên tự dưng nhớ mẹ nhiều!!!

Bài viết được hiệu chỉnh từ NEU Confessions
Xem bài viết gốc tại: https://www.facebook.com/neuconfessions

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *