Neu Confession #30239
Chào mọi người. Hôm nay tớ đang rất vui nên tớ muốn chia sẻ câu chuyện của mình. Cũng không có gì chỉ là sau bao nhiêu thời gian tớ đã có thể vượt lên trên bản thân mình để làm những việc mà tớ muốn.
Tớ sinh ra trong một gia đình truyền thống bố làm quân đội, mẹ làm giáo viên. Từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc theo tư tưởng của bố mẹ như bao gia đình miền Bắc khác. Tớ xa gia đình từ năm lớp 10 lên thủ đô học tại trường chuyên sư phạm Hà Nội theo nguyện vọng của bố mẹ. Suốt những năm cấp 3 dù là học sinh trường chuyên nhưng tớ cũng chỉ tập trung ôn thi đại học chứ không hề tham gia đội tuyển quốc gia, phần vì khả năng tớ bình thường, phần vì bố mẹ muốn tớ đỗ y. Tớ hoàn toàn ngoan ngoãn làm theo bố mẹ như một cái máy. Học và thi đỗ đại học Y Hà Nội với số điểm vừa đủ của năm 2014 là 27đ. 6 năm y đa khoa đã không dưới 10 lần tớ định bỏ vì thấy mình không hợp với ngành y. Nhưng không bao giờ tớ dám nói ra. Mỗi môn thi xong tớ lại chán nản, buồn bã. Cho đến khi tớ học năm thứ 4 thì bố tớ bị nhồi máu cơ tim. Lần đầu tiên trong đời tớ ý thức được ý nghĩa của việc học y.
Kể từ khi đó sau 1 tháng chăm bố tại viện tớ quyết tâm làm lại cuộc đời. Tập trung đọc sách học hành. May mắn khi tớ đỗ bác sĩ nội trú tim mạch. Suốt 6 năm y đa khoa tớ thầm yêu đơn phương bạn cùng phòng. Một thứ tình cảm có lẽ chỉ mình hiểu. Yêu và làm tất cả chỉ để đổi lại nụ cười của người khác. Tớ yêu cậu ấy đến phát điên, tớ đã đi giữa trời mưa hỏi sao tớ lại như thế, tớ đã một mình lang thang trên xe bus Hà Nội mà chả nhớ mình định đi đâu khi cậu ấy vui vẻ nói đã có người yêu. Năm đầu nội trú mọi thứ đều vất vả ngoài sự tưởng tượng. Xuyên suốt những đêm trực nhưng tớ lại thấy vui. Vì bận giúp tớ quên đi nỗi buồn. Cậu ấy buồn tớ sẽ lại suy nghĩ. Và rồi biến cố lại đến. Tháng 8/2021 thành phố Hồ Chí Minh bùng dịch. Nội trú tim mạch và hồi sức được huy động đợt đầu.
Khoảng thời gian chống dịch tớ đã trưởng thành lên rất nhiều. Đêm trực đầu 4 bệnh nhân ngừng tim, máy thở không đủ. Suốt 3 tháng trong đó có lẽ tớ là người cuối cùng bệnh nhân nhìn trước khi họ ra đi mãi mãi. Tớ nắm tay họ, nước mắt rơi phía sau bộ đồ bảo hộ. Ánh mắt người sắp ra đi có thứ gì đó chất chứa. Họ cố gắng thở bám trụ. Tớ nhìn họ, cố gắng dù cảm thấy như kiệt sức. Tớ đứng giữa kết nối 2 vợ chồng cận kề cái chết. Tớ ôm cậu con trai trường luật khi mẹ cậu ấy ra đi. Tớ là bờ vai cho cô gái 23t mất cả bố và mẹ. Tớ đút cháo cho bà cụ mất cả 3 người con. Quá nhiều mất mát. Tớ không cho anh công an chờ bệnh nhân vào vì thấy anh ấy không có khẩu trang sợ nhiễm bệnh. Có lúc tớ đã phải quyết định cứu ai. Đã có những lúc tớ không hiểu sao tớ lại quyết định như vậy. Tớ đã quyết cứu cậu thanh niên 25 tuổi viêm cơ tim thay vì cụ ông 80 tuổi vì hết máy thở. Tớ đã ghé tại cụ nói xin lỗi trong sự nghẹn ngào nước mắt rơi. Tớ đã từng ngất xỉu khi cố ép tim hai ca liên tục. Kết thúc 3 tháng tớ trở lên lầm lì.
Ngày tớ về Hà Nội trời mưa phùn. Buồn man mác. Quay lại công việc tớ ít cười hơn, làm việc thận trọng hơn. Tớ cảm giác mình không thể cân bằng được cảm xúc và công việc. Tuần trước tớ đã quyết định nghỉ ngơi 1 tuần. 1 tuần đó tớ đã dành thời gian đi một số nơi, đi bar tới khuya với bạn, lang thang ngoài bờ biển, nhậu say, ngồi nét đến sáng, những việc trước giờ tớ chưa từng làm. Nói lời yêu với cậu bạn sau bao năm tất nhiên là tớ bị từ chối và cậu ấy chuyển ra ngoài. Biết sao nhỉ tớ mất đi một người bạn rồi đấy. Tớ lại khóc lại buồn. Tớ gọi về cho mẹ. Tớ nói trong nước mắt. Ngay đêm hôm đó mẹ tớ đã lên Hà Nội ngồi cạnh tớ. Suốt bao năm tớ lại quay lại vòng tay mẹ như một đứa trẻ. Tớ khóc. Tớ gào. Tớ bất lực. Hình như ông trời không có mắt các cậu nhỉ. Kết thúc 1 tuần lang thang vô định tớ quay lại công việc.
Buổi trực đầu tuần tớ đón 1 cô bé 17 tuổi lupus ban đỏ tràn dịch màng ngoài tim, bố cô bé có vẻ làm nông vì tớ thấy đi đôi dép tổ ong và từ người đàn ông đó ánh lên vẻ khắc khổ, tớ xếp giường cho cô bé nhưng khoa quá đông đành nằm 2 người. Cô bé nhất quyết muốn nằm ghép nhưng người bố đã gặp tớ và xin vào phòng yêu cầu dù chi phí cao. Khi tớ đưa em ấy vào phòng cô bé có nhận ra khẽ quay lại trách người bố. Nếu ai từng bị lupus sẽ hiểu. Căn bệnh quái ác phá hủy con người không khác gì HIV. Bố em ân cần chăm em cả đêm. Đến 4h sáng cô bé lên cơn khó thở suy tim trái cấp. Khi tớ cấp cứu em khóc cơ gắng thở yếu ớt trong mask oxy. Khoảnh khắc ấy bao ký ức ngày đi tp Hồ Chí Minh ùa về. Và tớ thấy như bản năng của mình trỗi dậy. Trong đầu tớ là suy nghĩ phải làm gì đó, làm gì đó. Một cuộc hội chẩn với bác sĩ hồi sức đã diễn ra và chuyển cô bé xuống hồi sức thở máy. Thật may là thứ 6 vừa rồi cô bé đã được rút ống nội khí quản. Tớ xuống thăm hai bố con và mua tặng em một cuốn sách nhỏ cho sự mạnh mẽ của em. Tớ chợt nhận ra hóa ra mình đã sai cứ mãi theo đuổi thứ không thuộc về mình trong khi cuộc sống kia còn đẹp biết bao. Tớ quay lại công việc với 200% năng lượng và làm nhiều thứ tớ thích khi rảnh rỗi. Và nay cuối tuần tớ đang vi vu tại Hải Phòng foodtour. Chúc mọi người nhiều sức khỏe. Cảm ơn đã nghe câu chuyên của tớ.
Bài viết được hiệu chỉnh từ NEU Confessions
Xem bài viết gốc tại: https://www.facebook.com/neuconfessions